Một miền ký ức

 

Năm 1979, khi còn bé, cứ đêm đêm phố tôi lại ra đường để đón và tiễn những đoàn quân lên biên giới. Tôi còn nhớ lũ trẻ con rất vui, chiều chiều đi học về tíu tít cùng bố mẹ, anh chị, cả phố nhộn nhịp chuẩn bị quà, bánh. Ngày đó nghèo nên chỉ có ít ngô, khoai, bánh gạo, và chờ đến đêm khuya khi những ánh đèn xe lấp lóe như đom đóm từ xa, nghe thấy tiếng rì rầm là nhà nào nhà nấy túa ra hai bên vệ đường.

Hình như xe qua phố được phép đi chậm hơn thì phải? Thế là không ai bảo ai, già trẻ lớn bé ùa đến. Trong ánh sáng từ các đèn dầu cầm tay, xe sau chiếu sáng xe trước. Trên xe các chú bộ đội trẻ măng vắt người ra hai bên thùng xe, cố nắm những bàn tay đang giơ lên bắt vội. Tiếng sụt sùi của các bà, các mẹ khi xe vụt qua. Nhiều người cầm quà trên tay, xe qua rồi chợt nhớ ra, vội chạy cuống lên đuổi theo để rồi tung vội lên thùng xe cho các chú.

Có bao đêm như vậy tôi không nhớ nữa, nhưng hình ảnh các chú bộ đội trẻ, nụ cười trong veo, đầy hào khí, và những giọt nước mắt của dân phố tôi vẫn nặng đến bây giờ.

go top